Xa rồi biết nói năng chi
Một người thơ nữa đã đi mất rồi
Lặng thầm hai tiếng “Anh ơi!”
Thương nhau thương cả cái thời gian truân…
Vì đời ôm việc vào thân
Chúng ta như cỏ nhọc nhằn mà tươi
Sum vầy chữ nghĩa đầy vơi
Sa chân lạc giữa cõi người đa đoan.
Có khi văng cả tán tàn
Từ đăm đắm nỗi sang man man buồn
Thì thôi nước đã lại nguồn
Người lo đi trước, kẻ buồn đi sau.
Hà Nội 2/4/2018.