HỮU ĐẠT - THƠ
Lời Ban biên tập: PGS.TS Nguyễn Hữu Đạt là giảng viên Khoa Ngôn ngữ học, Trường Đại học KHXH&NV, ĐHQGHN. Ông cũng là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam - từng sáng tác thơ, tiểu thuyết, viết kịch bản phim..., và tất nhiên là tác giả của nhiều công trình khoa học về văn học, ngôn ngữ học. Bài thơ Cầu số không của Ông đã đoạt Giải thưởng trong cuộc thi thơ nhân kỷ niệm 15 năm thành lập Hiệp hội Thanh niên Việt Nam. Nhân dịp Khoa Văn học tổ chức HTKH về tập thơ Lục thập của PGS.TS Nguyễn Bá Thành, Ông đã gửi tặng Thầy Cô và anh chị em sinh viên, học viên Khoa Văn học chùm thơ mới được in. BBT đã xin phép và được Ông cho đăng trên Website của Khoa. Xin giới thiệu với tất cả Quý độc giả yêu thơ.
Cho anh được thì thầm
( Tặng LHT và tác giả Lục thập)
Cho anh được thì thầm với em
như người buôn bạc giả
Để tri âm cùng mấy vần thơ
Bởi thời thế bây giờ khó quá
Nói đến thơ, ai cũng bảo: điên à?
Vì thơ chẳng làm ra cơm gạo
Thi sĩ ơi ngâm ngợi làm gì?
Ra khỏi ngõ, chỉ gặp người nói láo
Những chức danh choáng lộn ẵm ngu si
Thơ anh viết cho tuổi đời lục thập
Đã qua “tri thiên mệnh”, bước sang chiều
Hoàng hôn rồi mới biết yêu cuộc sống
Ngoảnh lại nhìn, hoang phí biết bao nhiêu
Ta đánh mất những tháng năm đẹp nhất
Bởi chiến tranh làm méo những tâm hồn
Ta đi lạc quá nửa vòng trái đất
Lúc tỉnh rồi lại càng thấy buồn hơn
Cho anh được thì thầm với em
như người buôn bạc giả
Bạc thật người ta đóng khóa ở Ngân hàng
Gần hết cuộc đời, thấy bao điều dối trá
Hết tin rồi nay chỉ thấy hoang mang
Cho anh được thì thầm với em
như người buôn bạc giả
Lục thập chưa qua, đã tới thất tuần
Đời thấp thoáng như bóng câu trước cửa
Ngoài em ra, ai hiểu được thơ anh ?
Bên phố cổ
Chiều lất phất mưa bên phố cổ
Những người đi cắm cúi đếm nhịp chân
Thời gian như khách vô tình lắm
Đi bộ để cho đất bớt gần
Trời vẫn cứ xa như cái thời xa ấy
Đất vẫn gần như cái thuở lên ba
Ta vẫn khóc và chạy theo bóng mẹ
Thoắt thời gian đi… đứa trẻ đã hóa già
Mỗi mùa xuân bé thơ mừng áo mới
Kẻ trung niên ngơ ngẩn đếm tóc mình
Người lớn tuổi chợt buồn, khi xuân đến
Mình thêm già, mà đất vẫn bình sinh !
Chiều vẫn mưa bay bên phố cổ
Người đi bộ hôm nao nay đã không còn
Đào chợt nở những bông vừa nhú nụ
Và trên cành lấp ló mấy chồi non.
Ta tìm…
Ta tìm ngọn gió xiêu xiêu
Cỏ may rối cả một chiều díu dan
Hồn em như hoa bạch đàn
Đậm hương nhưng có nồng nàn đắm say?
Ta tìm ngọn gió heo may
Đi lang tang thang suốt những ngày mùa đông
Gặp mùa hoa cải bên sông
Lạnh từ gió bấc, gió đông lạnh về
Ta tìm ngọn gió se se
Nửa đêm ớn lạnh, bốn bề chống chênh
Ta tìm trong chốn phiêu linh
Chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thôi
Giật mình mưa tóa lưng trời
Chợt đâu trong gió thấy lời mẹ ru
Ta tìm ngọn gió ngày xưa
Để ta về với tuổi thơ một thời
Thượng Hải 11-2010
Cõi mê
Ta dẫn em
vào giữa cõi mê
văn chương
chữ nghĩa
khắp bốn bề
Em như du khách
sau mùa lũ
đứng lặng nhìn
sông trôi theo
bóng chiều đi
Ta như mây trắng
tít tầng cao
vơ vẩn
hồn hoang
tự thuở nào
lạc bước
đi về
nơi hạ giới
đêm nằm
ngửa mặt uống trăng sao
Em - cánh hoa rừng
trên vách núi
bốn mùa
uống mãi ánh sương đêm
hương bay
theo gió
nơi đồng nội
gặp tiếng thơ
ru cánh tay mềm
Thi hứng
ai ơi thiên cổ tự
cuồng lòng thi sĩ
nỗi chờ mong
nói làm chi nữa
cho chiều ướt
trắng đẫm
hàng mi
Đôi bờ cong…
Ngày thứ bảy
(Bến Thượng Hải 11/2010)
Ngày thứ bảy mọi người về chốn cũ
Chỉ mình ta chống chếnh với căn phòng
Một chú muỗi bay ngang mà lòng như náo động
Một cánh hạc lạc bầy kêu da diết trên không
Đêm thứ bảy ai về vui ấm cúng
Chỉ mình ta thao thức với ngọn đèn
Thơ mình viết đọc cho mình sưởi ấm
Giữa dòng đời tình như bị lãng quên
Gió bỗng nổi, tuyết bay, lòng ớn lạnh
Réo rắt thay, những ngón lướt vĩ cầm
Đêm đông đặc nỗi sầu hai thế kỷ
Chập chờn mơ những bóng giặc ngoại xâm.
Nhớ trường xưa
Nhớ mái trường xưa mỗi khi lên lớp
Em vẫn đi về qua lối vườn hoa
Những nỗi nhọc nhằn vương lên khóe mắt
Hơi thở bồi hồi giờ học ca ba
Có những ngày mưa cho em đến muộn
Có những ngày buồn mắt em xanh xao
Có những ngày vui em khe khẽ hát
Chia tay một thời trong nắng hanh hao
Tôi nhớ trường xưa mỗi khi lên lớp
Văng vẳng câu ca mỗi lúc đi về
Gió lạnh cuối đông, nắng nồng giữa hạ
Chiếc ô nào nghiêng gió em che
Không biết giờ này trường xưa lối cũ
Những cánh bằng lăng còn tím trong chiều
Em có ngồi kia bên trang sách mở
Thả hồn bay qua cặp mắt trong veo