Bình không nói được nữa rồi
một thời hoa niên chúng mình gìn giữ
đói tháng Ba, bom Truông Bồn không sợ
nói một câu nói đùa lại sợ mếch lòng nhau.
Lớp sơ tán ngày nào trong lũy đất
lũ trai nhà quê, con gái thị thành
gánh củi núi trên vai Bình xốc xếch
muốn giúp mà cứ ái ngại loanh quanh.
Cũng có bữa ngó nhau qua vai bạn
mắt như sương đầu lá cỏ tắt vèo
con gái nó muôn đời đều lớn trước
tóc bím kìa thôi chỉ biết nhìn theo.
Cái thủa ấy sao trời trong văn vắt
viết bao trang nhật kí dấu chính mình
trong mơ hát cái câu ai đó hát
“mày đi từ đâu tới, chú ếch xanh”.
Nay tuổi sáu mươi mà lòng ta mười sáu
vẫn một câu đùa một câu ướm… rồi thôi
một lần ước cùng nhau về núi cũ
có thế mà đâu được nữa Bình ơi!
Hà Nội 11/6/2013