CÕI ÂM THOANG THOẢNG
Nguyễn Hùng Vĩ
Đêm đêm tôi mở tấm màn nhung đen
Nhẹ bước sang cõi ấy
Chào thầy tôi bạn tôi ở đấy
Ai cũng mỉm cười đón sang chơi.
Rượu mơ ngàn năm ngâm dịu lắm
Nhấp ít thôi hơi thở đủ thơm nồng.
Nơi đó cười nhẹ nhàng
Nói cũng nhẹ nhàng
Chào nhau khẽ cúi đầu
Cầm tay nhau đủ ấm
Trà hoa nhài thoang thoảng thơm đêm
Đi nhẹ như sương, ngồi nhẹ như mây
Tóc ai cũng phơ phơ cơn gió nhẹ.
Thầy Nhị thầy Tường thầy Tu thầy Trai thầy Đệ…
Thầy Khánh thầy Nhơn thầy Cẩn thầy Tân…
Bạn Đô bạn Hùng bạn Chính bạn Tuấn bạn Trân
Bạn Kế bạn Thành… sang chơi đủ cả
Lướt trên cỏ đặt mình trên đá
Rồi vui cười quên sạch chuyện trần ai.
Các thầy tôi các bạn tôi và tôi
Đều mặc những bộ sồi óng ả
Cùng tôi đến ngồi ngã ba
sông Kiến Giang
Ngã ba sông có sáu mé nước
Sáu mé nước có sáu con đò trăng
Sáu con đò trăng chở đầy sáu nhóm người già ca hát
Ơ khoan ơi hò khoan hố khoan…
Tiếng hát càng già càng đượm thắm
Như sông xưa trong hơn sông bây giờ…
Rồi mỗi người hân hoan xếp một tờ giấy cũ
Làm thuyền thả xuống dòng xanh
Trôi đi vào vô biên
Cái mẩu giấy dương gian một thủa
Ở đó có những dòng tên bị gạch xóa
Trong những phen họp hành bầu bán
Chả ra làm sao khi người này len lén gạch tên người kia
Ai lại như thế nhỉ???
Trôi đi trôi đi trôi đi…
Hà Nội 29 / 4 / 2016.