Chỉ để lại cho em
Chiếc gạt tàn cáu bẩn
Lá phổi tổ đỉa
Và những giá sách lô nhô
Như đường điện tâm đồ…
Em nghệ sĩ quê mùa
Lấy chồng ảo tưởng.
Sách lừa anh đi hết chặng đời
Khói đống rấm lặn vào khói thuốc.
Một năm mấy ngày Rằm nước lên
Anh ngất ngưởng bay qua phố xá.
Thế giới sục đam mê, thế giới phẳng lì.
Anh đậu xuống mái rơm rất nhẹ
Và hót lên líu lo
Mẹ ơi!
Em nhé
Hãy lấy một ngồng cỏ khô
Cắm một điếu thuốc cháy dở
Và đốt cho anh mỗi ngày một cuốn sách.
Rồi trời sẽ mưa…
Khoa Văn, 25/6/2009
Nguyễn Hùng Vĩ