1. Dòng sông chảy qua thành phố như vết xước móng rồng lấy đà trước lúc bay lên
Đến nay vẫn còn tấy đau
Vết thương đã lặn vào tôi chảy trong tôi một thành phố
Thành phố tuổi thơ tuổi trưởng thành tuổi biết yêu em và đau khổ
Tôi yêu thành phố này xót xa thành phố…
2. Thành phố xót xa tôi biết rằng em biết
Em biết rằng tôi biết
Chúng ta cùng biết nhau rằng chúng ta biết
Rằng hợp lệ cái điều không hợp lệ
Và không hợp lệ cái điều hợp lệ
Vết xước trong tim mỗi đứa nhưng em đã giáng sinh tôi…
Tôi biết rằng em biết cái quyền năng em đã biết
3. “Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng…”
Tôi đã nhẩm và biết rằng em hát
“Người ra đi…” thềm nắng mắt em sai khiến giấc mơ tôi em đã biết
Cho tôi trở lại cái ngày xưa chẳng thể bao giờ quay trở lại
“Đêm mơ Hà Nội…” dáng em thanh thành phố cổ kinh thành
Chiếc lá cuối cùng trên phố đã rời xa… buổi học cuối cùng cũng đã rời xa
4. “Có một dòng sông đã qua đời” hình như có người đã viết thế
Có một âm thầm xoa lên vết xước mỗi ngày
Tôi tinh khôi nhìn em trong mơ
Em thanh tân cười với tôi ban mai mở cửa thành phố
Những vụn sao tan tác vỡ vào đêm trên bầu trời nhung đen thăm thẳm
Có thể đấy là nước mắt của xa xôi vũ trụ
Có thể đấy là cái điều chúng ta biết rằng chúng ta đã biết…
5. Chảy ngang thành phố ban mai này
Cho tôi đứng bên này sông hợp lệ để biết rằng em cũng đã biết
Để biết rằng chúng ta đang biết
Về vết xước…
Hanoi, mùa đông 2009