Lặng một chút nghe trời trở gió
Cây cựa mình chở nặng tâm tư
Chiều chớm lạnh chợt thương nhành cỏ úa
Thoáng đâu đây xao xác tiếng chim gù
Lặng một chút nghe lời tình tự
Nắng bên hoa len lén nụ hôn đầu,
Bàng đỏ lá đốt mình trong nỗi nhớ
Phút xa cành, nay lá biết về đâu ?
Lặng một chút nghe đời vẫy gọi
Tiếng chim ca và sóng vỗ trong chiều,
Hạt mầm xanh cựa mình trong đất ấm
Mở tâm hồn đánh thức những thương yêu.
Lặng một chút nghe lòng tự sự
Những buồn vui không trút hết bao giờ.
Và nỗi nhớ cũng lặng thầm sâu kín,
Em thả mình tan chảy trong thơ.